
Chưa Tới Ngày Về
An Bắc ta phóng ngựa giữa kinh thành phồn hoa rực rỡ
Đại ca ta hết mực yêu thương trước dòng đời hối hả ngược xuôi
Đôi mắt hắn dịu dàng nguyện đưa ta đến răng long đầu bạc
Hai vò rượu mai, một ly rượu tình, khúc khải hoàn vang lên bài ca chiến thắng
Ngờ đâu thế sự vô thường, một thân vùi thây trong biển cát, oán thay nỗi bất hạnh chốn trần gian
Tình nồng ý thắm, nào dám cầu đấng anh quân chia cho một tấm chân tình
Tiêu Thừa ngạn kia ơi
Buộc nàng bên hông lại không buộc nổi tấm lòng son sắt
Một đêm say nguyện cả đời vì nàng mà cuồng si
Một chén thuốc nồng lên mùi cay đắng
Nếu được quay đầu lại liệu có còn thề nguyền chuyện trăm năm?
Lòng lo lắng mà người đi đầu không ngoảnh lại
Phải chăng chàng hổ thẹn hay lầm tưởng điều gì
Tâm hoá tro tàn, tình người cũng cạn
Không dậy nổi đôi tay từng lên đao dậy kiếm
Hai người bọn họ cuối cùng không sở nguyện
Lòng thiên hạ đổi lấy trận tuyết đầu mùa lạnh thấu
Cung cấm dịp thu quất vào lòng cắt từng lớp thịt thớ da
Thà phụ thiên hạ, đời này quyết chẳng phụ người
Nàng lại nói năm xưa chỉ là lời gửi gió cuốn đầu môi
Chân tình năm xưa chẳng bao giờ còn vẹn tròn thuần khiết
Kiếp sau nếu gặp, xin đôi mình nhận nhau từ ánh nhìn đầu tiên
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50